Chào Mừng Ngày Thành Lập Đoàn Thanh Niên 26-03-2024 !

Email
Mật khẩu
Nhớ mật khẩu

Quên mật khẩu | Đăng ký

Đang truy cập: 113
Trong ngày: 802
Trong tuần: 3538
Lượt truy cập: 5727566


VIẾT VỘI TRONG NGÀY CUỐI NĂM HỌC
Lượt xem: 105

 

         

  


VIẾT VỘI TRONG NGÀY CUỐI NĂM HỌC  

(nhân đọc bài thơ em là gì? của tác giả cô Mai Thi Liên)

iữa bao bộn bề lo toan của cuộc sống, trong miền sâu thẳm của nổi nhớ, với chút yêu thương gửi gắm của ngày sau, giữa đời thực, hay trong giấc chiêm bao. Là người quen biết, là bạn, là “tình nhân sau đôi lần chăn gối, là vợ chồng tháng năm dài tiếp nối ”… có bao giờ ta tự hỏi: Ta là gì của nhau? em là gì giữa bề bộn đời anh? Anh là chi giữa đời em bề bộn?

  Đọc bài thơ em là gì của cô Mai Thị Liên đăng trên Wbsite của trường THPT Đoàn Kết giúp ta hiểu thêm tâm trạng của người đã yêu đang yêu. Ta cũng sẽ cảm nhận  được chút suy tư, nổi day dứt, ghen tuông , ngờ vực, giữa cuộc đời thực hay cả trong mơ, của một thời vâng, của một thời mãnh liệt, khi cúi đầu cam chụi lúc kiêu hãnh ngước nhìn, giữa cuộc đời nhỏ mà “cái tôi quá lớn”, trong mối nhân duyên của tình nghĩa vợ chồng.

 Suốt bài thơ là những câu hỏi, là những dấu chấm than, ẩn chứa bao nổi niềm, bao trăn trở, suy tư… có lúc mệt mỏi đọa đày, mà phải cười vui dãu là vui gượng. Ấn tượng nhất có lẽ là hình ảnh của “em” một cái tôi cá nhân “Đã từng yêu anh như em của bây giờ”, cũng vực ngờ dận hờn khi anh gọi tên ai trong mộng… cũng vì yêu anh mà mà dù có “mệt mỏi, đoạ đày” em cũng “bình tĩnh nghe sự thực phơi bày”. Em trong anh Là nổi nhớ, là niềm yêu hay chỉ là dĩ vãng “cứ thật lòng, đừng mãi nín thinh, em muốn nghe từ bao điều trăn trở, dẫu chúng ta có duyên, không có nợ”. Em “vẫn cười thoả mãn với niềm đau, sẵn sàng ôm nổi khổ ải trần gian”. Em cần anh “nói rõ những đa mang” và hãy trả lời một cách thành thực nhất “Em là chi trong bộn bề cuộc sống”: “Là nổi nhớ của miền sâu thẳm? là yêu thương của ngày sau gửi gắm? hay chỉ là một thoáng đến xôn xao”… “Em là gì giữa bề bộn đời anh?. Em là gì? Em là gì hở anh?... và cuối cùng thì “mình là gì của nhau

Lúc còn là sinh viên tôi đã đọc và rất thích hai bài thơ đi đôi với nhau như hai lời tự bộc bạch của Biển và Đất của anh và em; bài Biển của Nguyễn Thị Hồng Ngát và Đất Nguyễn Thụy Kha

Trong bài thơ Biển Hồng Ngát đã nhận mình là Biển để thể hiện những khát vọng mãnh liệt về tình yêu nổi nhớ, với một tấm lòng trắc ẩn đầy vị tha và cũng rất nhân văn, có chút giận hờn, nhưng lại mau quên, có tí trách móc về sự lặng im hay thái độ vô tình của đất... mặc cho biển ồn ào, trăn trở, sóng chồm lên vùi xuống. Biển với tình yêu Đất điên cuồng, đầy lo âu, muốn xô bờ nhưng lại sợ bờ đau, suy nghĩ lâu năm mà hoá bạc đầu, giành cho đất “những làn êm sóng vỗ, lọc tình yêu thành vị muối đậm đà, biển yêu người thiết tha, yêu đến suốt đời sôi động”.  “Ai hiểu được lòng biển rộng, ai đo được lòng biển sâu, chắt chiu bao năm cho đất  thêm giàu, đất chẳng biết cứ ngày càng lấn mãi ”. Đầu bài thơ nhân vật trữ tình là Biển trong nổi nhớ thương, khát vọng có chút giận hờn với nổi trắc ẩn nhưng cũng đầy nhân bản.  Mượn hình tượng biển để bộc lộ tâm can của mình, nhưng đến cuối bài thơ thi sỹ mới tự nhận “Biển chính là em đó, yêu anh nhiều biết mấy, anh  vẫn vô tình như đất ấy thôi”.

 Lúc chưa đọc bài thơ Đất của cũng như Hồng Ngát tôi thương “Biển già đi vì bao trăn trở, dành cho đất những làn yêu sóng vỗ… chắt chiu bao năm cho đất rất nhiều, Đất chẳng biết cứ ngày càng lấn mãi”. Sau khi đọc Biển của nhà thơ Nguyễn Thuỵ Kha tôi lại cùng trân trọng với cái “lặng im nhưng chẳng vô tình”, dịu hiền, bao dung của đất. Ôm lấy biển xanh, lặng lẽ chắt chiu cho biển, đất hiểu được “biển sâu thẳm mênh mông, khi cồn cào, khi vui khi gào thét”; “cũng có khi lòng đất bàng hoàng đã sụp xuống nhường thêm cho biển đấy”. Suốt năm tháng mạch nước nguồn từ đất đã đắp thêm cho biển lúc đầy vơi, đất âm nghe biển reo vui, tiếng sóng vỗ biết trái tim mình đập “Có bao nhiêu nước mắt đất dồn về ôm ấp, cho biển mênh mông cho biển mặn mà, trách chi nhiều hỡi em biển bao la, Đất im lặng không vô tình đâu nhé”.

 Xin mượn lời trong bài thơ Biển vô tình của Lê Khánh để kết thúc mấy dòng tản mạn, ít nhất là để tìm chút thư giãn trong cái trong cái bề bộn của công việc những ngày cuối năm học 2018 -2019

                                       Biển là ai… sao vô tình đến thế

                                      Sóng là ai mà cứ mãi dập dìu

                                     Cát là ai sao cứ mãi buồn thiu

                                 Ta là ai mà mỗi chiều nhớ biển

                                   Cái khoảng cách mà chúng ta đang đến

                                    Một chút thôi xa tít mù khơi

                                                    Em xích lại hay là anh xích lại

                                                   Chỉ một lời sao cứ mãi phân vân

                                                  Nếu lỡ hẹn chỉ còn sóng lăn tăn

                                                  Cứ xô vào rồi lại rời xa mãi

                                                             Ta cũng thế mỗi buổi chiều trở lại

                                                             Cứ u hoài như cát mãi thế thôi

Trong cuộc sống, trong công việc, trong tình yêu, có lúc ta mãi đi tìm câu hỏi? ta là gì của nhau? Em là gì của anh? anh là gì của em? ta còn gì cho nhau… Một câu hỏi mà câu trả lời thật chẳng dễ dàng? bởi cái khoảng cách mà chúng ta đang đến, một chút thôi nhưng lại rất xa, ai là người chủ động gắn kết xích lại gần hơn, chỉ một lời, một hành động…mà sao ta cứ đắn đo…cần lắm sự cảm thông, sẽ chia của một trái tim nhân hậu, một thái độ dũng cảm và một tấm lòng chân thực.

                                                        Người viết, Thầy Nguyễn Văn Hiển

 

ĐC Mail Ban Quản Trị: quantriwebdk@gmail.com
Quản Trị : Thầy Lê Quốc Hoàng - DĐ: 0903.830.245
Email: lequochoangtp@gmail.com Hoặc lehoang125tp@gmail.com
Phòng CNTT Trường THPT Đoàn Kết
Địa Chỉ: Khu 7, TT. Tân Phú - H.Tân Phú - Đồng Nai