Đang truy cập: 162 Trong ngày: 1212 Trong tuần: 3159 Lượt truy cập: 5752449 |
Đôi điều cảm nhận nhân đọc hai bài thơ “ Gửi một thời đi học của tôi” và “Nỗi nhớ và mùa thu” của Quốc Oai
Trong quá trình biên tập Nội san kỷ niệm 10 năm ngày thành lập trường THPTĐoàn Kết (2009) tôi đọc bài thơ“gửi một thời đi học của tôi”,5 năm sau (2014) trong Nội san kỷ niệm 15 năm ngày thành lập trường THPT Đoàn Kết, tôi lại có dịp đọc bài thơ “ Nổi nhớ và mùa thu”.Hai bài thơ trên đều của tác giả Phương Quốc Oai – một thầy giáo dạy môn Lịch Sử có tâm hồn thơ. Gửi một thời đi học của tôi là tiếng lòng của tác giả, tiếng đồng vọng hoài niệm cho mình cho tất cả những ai về “Một thời áo trắng, sắc phượng hồng và màu mực tím thân thương”.Ở đócó “vòm me xanh ngắt ở bên trời” cùng với “bóng ngả đường về hoa nắng rơi”của “mùa thu dài lắm ở bên trời”. Hòa trong không gian lãng mạn đó là em - nhân vật trữ tình cùngdáng nhỏ xinh và nét hờn dỗi rất dễ thương; khuấy động màu thu vốn đẹp và buồn, lại càng buồn và đẹp hơn“em đi dáng nhỏ buồn hờn dỗi để thoáng thu buồn… buông mắt khơi”. Thời đi học của tôi giờ đã thành dĩ vãng
“ngày xưa áo trắng mãi xa rồi” chỉ còn lại là nổi nhớ, nổi nhớ bồn chồn da diết.Nhớ dáng nhỏ em đi, nhớ mùa mưa cũ,nhớ thoáng thu buồn làm ướt khoé mắt tôi“Ngàn xưa áo trắng đã xa rồi.Mà sao nhớ mãi mùa mưa cũ. Thấm tận chân trời ướt mắt tôi”. Vẫn tâm trạng và cảm xúc ấy, 5 năm sau trong nội san kỷ niệm 15 năm ngày thành lập trường người đọc có dịp đọc bài thơNỗi nhớ và mùa thu của Quốc Oai . Lâng lâng khắp toàn bộ bài thơvẫn là nổi nhớ.Nổi nhớ bột phát thành câu hỏi “em có về cùng nổi nhớ mùa thu. Đó cũng là sự khao sự hoài niệm về
“ em,mùa thuvàtiếng trống trường”. Tất cả gợi nhớ về ngày xa em“ Ngày xa emchỉ còn lại mùa thu. Hoa Bàng đêm sao nao lòng đến vậy,và hoa bàng từng đêm nằm bật khóc“Em đi rồi lòng tôi thành khoảng trống, tôi ôm nổi nhớ mồ côi, chiều thanh lặng mà gió lòng cứ thổi.“Cógả khờ những chiều tan học, đợi một điều xa xôi. “Ngày em xa chỉ còn lại mình tôi”, xa em tất cả trở thành vô nghĩa“Năm tháng dang dở, câu thơ xưa giờ thành vương nợ, tôi bây giờ ôm nổi nhớ mồ côi, viết bài thơ gửi vào mùa thu năm ấy.Hoa bàng đêm vẫn nao lòng đến vậy. Và tiếng trống trường”
Hai bài thơ hai thời điểm, một tâm hồn. Một nổi nhớ- nổi nhớ mùa thu thu cũ nhớ con người ấy cùng bao kỷ niệm của một thời nông nổi. Thời mà ta đã đi qua những năm tháng không ngờ vô tư quá để bây giờ xao xuyến.“ Có gã khờ cứ mỗi chiều tan học. Đợi một điều xa xôi... Câu thơ xưa bây giờ thành vương nợ . Có một điều rất giản đơn. Càng xa em ta càng thấy yêu em!
GỬI MỘT THỜI ĐI HỌC
Gửi một thời đi học của tôi!
Vòm me xanh ngát ở bên trời
Đưa em một quãng chiều tan học
Bóng ngả đường về hoa nắng rơi
Gửi một thời đi học của tôi!
Mùa thu dài lắm ở bên trời
Em đi dáng nhỏ buông hờn dỗi
Để thoáng thu buồn buông mắt khơi
Gửi một thời đi học của tôi!
Ngàn xưa áo trắng đã xa rồi
Mà sao nhớ mãi mùa mưa cũ
“ Thấm tận chân trời ướt mắt tôi”
Quốc Oai - Mùa thu 2009
Nỗi nhớ và mùa thu
Em có về cùng nỗi nhớ mùa thu
Để nghe tiếng trống trường tha thiết ấy
Hoa bàng đêm sao nao lòng đến vậy
Nhắc chuyện xưa...
Ngày em xa chỉ còn lại mùa thu
Và hoa bàng từng đêm nằm bật khóc
Có gã khờ cứ mỗi chiều tan học
Đợi một điều xa xôi...
Ngày em xa chỉ còn lại mình tôi
Cùng năm tháng với những gì dang dở
Câu thơ xưa bây giờ thành vương nợ
Có một điều rất giản đơn thôi...
Tôi bây giờ ôm nỗi nhớ mồ côi
Viết bài thơ gửi mùa thu năm ấy
Hoa bàng đêm vẫn nao lòng đến vậy
Và tiếng trống trường.....
Quốc Oai – mùa thu 2014
Tác giả :Nguyễn văn Hiển
CÁC BÀI MỚI HƠN
CÁC BÀI CŨ HƠN
|
Phòng CNTT Trường THPT Đoàn KếtĐịa Chỉ: Khu 7, TT. Tân Phú - H.Tân Phú - Đồng Nai